Hai người chúng tôi đem hành lý thu xếp lại thật tốt. Tôi để Tiểu Bạch ở giường của Thiệu Bồi, sau đó giúp cậu ta sắp xếp lại đồ vật, đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, một cái đầu to quen thuộc tiến vào.

- Oa! Nguyên lai là tiểu tử ngươi! Ha ha, tôi còn tưởng rằng là có trộm. Tiểu Thiên sao cậu lại trở về rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa……

Người này vừa tiến vào đã lớn giọng ồn ào, một bàn tay ôm lấy cổ tôi khiến tôi gần như không thở được.

Tiểu Bạch thấy người này động thủ với tôi, ngay lập tức liền công kích, một tay tôi vội ngăn cậu ta lại, một tay đem cái tên mới tiến vào này ấn ngã trên giường, cười mắng:

- Dám xuống tay với tôi sao, có phục không?

- Ai, nhẹ chút nhẹ chút, tôi nói cậu này sao càng ngày càng khỏe thế, phục a……

Lúc này tôi mới buông tay ra, vừa cười vừa kéo cậu ta lại, đấm một quyền nói:

- A Long, như thế nào mới có mấy ngày không gặp, cậu liền biến thành A Trùng rồi?

Người này không phải ai khác mà chính là bạn cùng phòng của tôi A Long. Nhìn bộ dáng nhảy nhót tung tăng của cậu ta hẳn là vết thương đã khỏi rồi đi, A Long cười nói:

- Cái gì mà A Long A Trùng, mấy cái này ở trước mặt cao nhân như cậu đây nào có là gì. Hôm qua tôi còn nói chuyện với Tiểu Hồ Tử, nói rằng Tiểu Thiên đây là một thế ngoại cao nhân, là người tu chân nơi đô thị, chỉ là tạm thời ẩn thân trong trường học thôi. Nếu như cậu mà đã đi rồi thì không có khả năng sẽ trở lại, chỉ tiếc rằng hai chúng tôi không có duyên phận, không thể tu luyện cùng cao nhân thật là đáng tiếc. Lại không ngờ hôm nay cậu sẽ trở lại. Tôi nói nhiều như vậy rồi, Tiểu Thiên, nể tình ba chúng ta đã từng ngủ với nhau, cậu hãy thu nhận tôi đi.

Cậu ta cứ ngơ ngơ ngác ngác mà nói một mình hơn nửa ngày, tôi nghe xong mới hiểu được là cậu ta đang muốn làm gì. Lúc nói chuyện A Long đã xoay người quỳ xuống, gọi sư phụ, cư nhiên định dập đầu.

Tôi bị hành động của cậu ta làm cho hoảng sợ, đây không phải là chuyện vô nghĩa sao, cái gì mà bái sư a, còn đô thị tu chân, hẳn là cậu ta đã đọc tiểu thuyết quá nhiều đi?

Tôi chạy nhanh lại kéo cậu ta lên, có chút không biết nói gì:

- Cậu không phải là có bệnh chứ, bái sư cái lông, tôi có tài năng gì cậu còn không biết sao?

- Tôi biết, sao tôi lại không biết chứ, hiện tại trong trường học không ai không biết cậu cả. Người gì mà nhảy từ tầng ba xuống lại không có việc gì, người gì mà dậm chân một cái là có thể vào trong phòng, giơ tay là có thể giết người. Nói cho cậu biết, hiện tại tôi mượn hào quang của cậu đi dạo một vòng quanh trường học liền không một ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Bỗng nhiên ngoài cửa lại có người đẩy cửa tiến vào, nói:

- Cậu không tự nhìn lại đi, đó là người ta không dám nhìn thẳng cậu? Hay là họ không muốn nhìn thấy cậu……

Người này đúng là Tiểu Hồ Tử, vừa bước vào đã phải nói vài câu khiến A Long tổn thương, sau đó lại cao hứng lôi kéo tôi nói:

- Cậu có thể coi là đã trở lại, cậu không biết đâu, hiện tại A Long gần giống như là điên rồi, đi đến đâu cũng đều nói là đồ đệ của cậu, nếu không cậu thu nhận cậu ta đi.

Tôi bất đắc dĩ nói:

- Thu cái rắm a, thật ra tôi cũng chỉ là người bình thường, sao các cậu lại có thể coi tôi thành cao nhân gì đó chứ. Nếu tôi thật sự là cao nhân, tôi sao lại phải trở về để đi học?

A Long nói:

- Đừng nghe cậu ta nói Tiểu Hồ Tử. Cậu không biết đâu Tiểu Thiên, hiện tại trong trường học tôi đều ngẩng cổ mà đi, cũng không ai dám chọc tôi. Tôi chỉ cần nói hai chúng ta chung một phòng là vô cùng có mặt mũi rồi, không tin cậu để Tiểu Hồ Tử nói xem, mọi chuyện có đúng như vậy không.

Tiểu Hồ Tử nói:

- Đúng là như thế thật. Hiện tại A Long luôn là ngẩng cổ lên mà đi, đúng là không ai dám chọc cậu ta thật --- mọi người đều sợ vết sẹo kia……

- Cút cho lão tử……

Nhìn hai người bọn họ vui đùa ầm ĩ giống như bình thường, lòng tôi cảm thấy rất ấm áp. Nhìn vào miệng vết thương của A Long, đúng là có để lại một vết sẹo rất đáng sợ. Thứ này xác thực là có thể đi dọa người, người bị cắt cổ cũng không chết, đây thật sự còn là người bình thường sao?

Tôi cười và giới thiệu Tiểu Bạch cho hai người bọn họ, nói đây là em họ tôi, hiện tại cũng tới đây học với chúng tôi. Nhưng không có lớp học, cũng không làm thủ tục nhập học, do vậy thời điểm hai người các cậu đi ra ngoài cũng đừng nói năng lung tung.

Hai người bọn họ liên tục gật đầu, A Long còn nói, đi học đàng hoàng thì sợ cái gì, chẳng lẽ sợ cô ấy tìm ngươi sao.

Tôi cười cho hắn một chưởng, xem ra chuyện Nam Cung Phi Yến là chị của tôi phỏng chừng mọi người trong trường học đều đã biết.

Tôi hỏi A Long, gần đây Nam Cung Phi Yến có đi học trở lại hay không. A Long nói, người ta khai giảng liền trở lại, còn không bỏ sót tiết học nào, hơn nữa vẫn xinh đẹp như trước.

Tôi thấy kỳ lạ, Nam Cung Phi Yến đã về từ Hồ Cốc? Lại còn trở về đi học? Vậy sao mấy ngày này cô ấy lại không về nhà trọ, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?

Tôi nghĩ một lúc, rồi mang theo Tiểu Bạch đi đến sân thể dục của trường, sau đó lần lượt gọi điện thoại cho Tân Nhã và Nam Cung Phi Yến, một lát sau, hai người đều lần lượt đi tới.

Nam Cung Phi Yến đúng là ở trong trường học, tôi tiến lên chào hỏi cô ấy, hỏi cô ấy gần đây đang bận chuyện gì sao, thế nào lại không trở về. Nam Cung Phi Yến có vẻ có chút mỏi mệt, cô ấy nói với tôi, gần đây trong Hồ Cốc không có việc gì vì vậy cô ấy liền rời khỏi đó, nhưng gần đây cô ấy phải giúp đỡ dì Thanh, cho nên mới không trở về.

Giúp đỡ dì Thanh? Tôi hỏi cô ấy dì Thanh là ai, Nam Cung Phi Yến nói cậu đã quên phó hiệu trưởng của chúng ta sao?

A, đúng, đúng, đúng. Tôi chợt nhớ ra phó hiệu trưởng của chúng tôi cũng đi cùng với nhóm cô ấy, nhưng mà mấy người này đang định làm gì đây?

Đối với câu hỏi của tôi, Nam Cung Phi Yến nói rằng cô ấy phụng theo mệnh lệnh của mẹ cô ấy, phối hợp hành động với dì Thanh, nhưng cụ thể là làm cái gì, cô ấy nói cô ấy cũng không rõ lắm. Sau đó, cô ấy lại hỏi mục đích chúng tôi quay trở về trường học, khi nghe chúng tôi nói là sẽ định đi học, cô ấy liền không nói gì cả lắc lắc đầu, quan tâm nói với tôi bốn chữ:

- Ngươi có bệnh à?

Tôi tức khắc chỉ biết cười khổ, nhìn Tân Nhã nói:

- Là cô ấy muốn đi học, cậu xem bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, Tân Nhã cũng không thể luôn nhàn rỗi, sau này cô ấy muốn sống một cuộc sống như người bình thường.

Nam Cung Phi Yến nói:

- Cô ấy muốn sống cuộc sống của người bình thường, còn anh thì sao?

Tôi sửng sốt, gãi gãi đầu nói:

- Kỳ thật tôi cũng đã nghĩ tới…… Bất quá, tôi biết là không có khả năng, nhưng tôi cũng không thể sống ở đó đến hết đời được. Hơn nữa ở trong thành phố cũng không tiện, tôi nghĩ tạm thời cứ ở lại trong trường học trước đã, dù sao tôi cũng không đi học, nơi này hẻo lánh, nếu có chuyện gì thì tùy thời cũng có thể hành động, không cần phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thành phố hay là gây ra thiệt hại quá lớn.

Nam Cung Phi Yến nhíu mày nói:

- Cậu nói cũng đúng, bất quá tuy rằng trường học này không có nhiều người thành phố như vậy, nhưng tốt xấu cũng có khoảng mấy trăm người đó, nếu thực sự có tình huống gì cũng cần phải chú ý thật cẩn thận.

Tôi gật gật đầu:

- Ừm, tôi đã rõ, cậu yên tâm đi. Nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chạy ra bên ngoài, nơi này bốn phía đều là hoang dã, đánh như thế nào cũng không có việc gì.

Nam Cung Phi Yến ừ một tiếng, lại nhìn Tiểu Bạch, kinh ngạc nói:

- Thế nào, cậu cũng muốn đi học?

Tiểu Bạch cười hắc hắc:

- Em chỉ là tới chơi, sao cũng được cả.

Nam Cung Phi Yến cười nói:

- Thôi được rồi, tôi đây sẽ thu xếp cho mấy người các cậu, để cho Tiểu Bạch thế vào chỗ của Thiệu Bồi Nhất, nếu thích đi học thì có thể đi nghe một chút náo nhiệt, còn nếu không thích thì tùy ý đi chơi vậy.

Điều này rất hợp ý tôi. Vì thế Nam Cung Phi Yến lại vội vàng rời khỏi. Mấy người chúng tôi đi dạo khắp nơi trong trường học, để cho Tiểu Bạch quen thuộc với vườn trường hơn một chút, sau đó lại tùy tiện đi nghe một tiết học, qua mấy chỗ mà học sinh thường đến. Sau khi tan học, tôi liền đưa Tiểu Bạch đến nhà ăn, thời gian cứ trôi qua như vậy, rất mau trời đã tối.

Tôi không nói gì cả, làm như không có việc gì lăn ra ngủ. Đến nửa đêm, chờ cho A Long và Tiểu Hồ Tử ngủ rồi, tôi mới ngồi dậy, gọi Tiểu Bạch, hai người lặng lẽ chuồn ra, chuẩn bị đi chôn cái răng Dạ Ma kia.

Để tránh phiền toái cho nên tôi không muốn kinh động đến A Long và Tiểu Hồ Tử. Tôi và Tiểu Bạch đi tới cửa, mới nhớ tới cửa đã khóa lại, Tiểu Bạch hỏi phải làm sao, tôi cười bảo hắn không cần phải lo lắng, lấy túi Càn Khôn, gọi Lam Ninh ra.

Lam Ninh đã lâu không ra ngoài, lần này bước ra, tôi cảm thấy lại càng xinh đẹp hơn trước đây, giống như là tiên nữ vậy, thấy tôi liền mỉm cười, duỗi tay chỉ vào cái khóa kia, cửa liền tự động mở ra.

Tôi cười tiêu sái đi ra ngoài, lại để cho Lam Ninh khóa cửa từ bên trong, lợi dụng đêm đen, nhảy khỏi đầu tường, chạy tới vùng dã ngoại.

Cái răng Dạ Ma này, là một vật mang điềm xấu. Tôi không thể để nó lại bên người được, nhưng cũng không thể để cho người khác đem đi gây hoạ, cho nên muốn tìm nơi chôn cất răng Dạ Ma cũng là không dễ, bất quá, lòng tôi đã có mục tiêu.

Nếu chôn răng Dạ Ma ở nơi đó, không thể nói là an toàn tuyệt đối, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Nơi đó chính là hang ổ của Xà tộc ……

Đây không phải là tôi cố ý chơi xấu, tìm phiền toái cho Xà tộc, mà là gần đây bởi vì chuyện của kính Luân Hồi nên Xà tộc đã tự phong lại động phủ, không cho ra ngoài. Cho dù Dạ Ma có lợi hại hẳn là cũng không thể đánh lại nhiều xà tinh như vậy, dù sao chỉ số thông minh của nó cũng hữu hạn, chỉ biết xông về phía cái răng đó. Cứ như vậy, Dạ Ma sẽ có đối thủ mới, nhân gian tạm thời cũng có thể xem như an bình.

Tôi cùng Tiểu Bạch, còn có Lam Ninh đi tới khu rừng lần trước tranh giấy chú sư, tôi nhớ rõ, nơi đây chính là mộ của Hoàng Bì Tử, hang động của Xà tộc……

 

0.11898 sec| 2429.93 kb